mán chóng
mán gàn
mán lì
mán jiāng
mán tǔ
mán guō
mán liáo
mán fú
mán shì
mán dí
mán guǎng
mán jiān
mán cūn
mán sài
mán niáng
mán jī
mán jué
mán fāng
mán chù
mán gē
mán bó
mán zhuāng
mán lǔ
mán yǔ
mán yǒng
mán mò
mán jiǔ
mán yáo
mán qín
mán pó
mán mò
mán zhēn
mán gū
mán yāo
mán ér
mán wáng
mán nán
mán jiǎo
mán zhàng
mán rén
mán shū
mán zuò
mán yān
mán huāng
mán qiáng
mán pái
mán zuǒ
mán hèng
mán dǐ
mán biān
mán yín
mán qiú
mán kòu
mán qiáng
mán chàng
mán jǐn
mán zi
mán tóng
mán xìng
mán chù
mán huà
mán hé
mán tóng
mán jūn
mán huā
mán zhǐ
mán jiāo
mán zuò
mán xī
mán chǔ
mán xián
mán tóu
mán zhā
mán bó
mán bù
mán wéi
mán huò
mán chá
mán dòng
mán guǒ
mán chuáng
mán jūn
mán jīng
mán jīng
mán nú
mán kè
mán luò
mán zhān
mán pí
mán yí
mán mín
mán yě
mán yí
mán zōu
mán xià
mán jì
mán gǔ
mán chuán
fǔ kuài
mán lǐ
mán shēng
mán kē
mán zú
mán shì
mán mò
mán sú
mán xuē
mán bào
mán tuó
mán tíng
mán mán
mán jìn
mán huì
mán dàn
mán gōng
mán lì
mán lǐ
mán yīn
mán yì
mán yáo
mán lì
mán máo
mán mò
mán hàn
mán xuē
mán qí
mán chán
mán fǔ
mán chuí
mán qì
mán téng
mán yì
shuò yì
kūn yì
xī yì
miáo yì
guì yì
shū yì
shì yì
biān yì
hóng yì
yōu yì
nán yì
huāng yì
lái yì
liú yì
bā yì
sì yì
běi yì
niè yì
mò yì
hòu yì
qī yì
fán yì
róng yì
qìng yì
hóng yì
zhòu yì
zhī yì
yáo yì
yǒng yì
dí yì
jiǔ yì
shén yì
huàn yì
yú yì
zú yì
chǒu yì
huá yì
xiá yì
liǔ yì
shàn yì
jiāng yì
bié yì
⒈ 蛮荒之地。
引《文选·王粲<赠士孙文始>诗》:“无曰蛮裔,不虔汝德。”
刘良注:“无以为蛮夷荒裔之国不敬汝德。”
《明史·郑履淳传》:“以蛮裔为关门劲敌,以钱穀为黎庶脂膏。”
清张际亮《送云麓观察督粮粤东》诗:“天语监司乃大臣,古闻蛮裔多羣丑。”
蛮mán(1)(形)粗野;凶恶;不通情理:野~|~不讲理。(2)(名)我国古代称南方的民族。(3)(副)〈方〉很;挺:~好。
裔读音:yì裔yì(1)(名)〈书〉后代:后~|华~。(2)(名)〈书〉边远的地方:四~。(3)(名)姓。